ng cách giữa chúng ta mỗi ngày một xa hơn… Anh cứ trách em và luôn chỉ biết hỏi em một câu rằng: “Tại sao lại giận anh?” Nhưng làm sao em có thể giải thích cho anh hiểu khi mà em không thể để anh nhận ra rằng: “Em đã yêu anh”. Bởi em sợ một khi em nói với anh điều đó thì cũng chính là lúc anh sẽ mãi mãi rời xa em. Vì thế mà em đã chọn cách để được ở bên cạnh anh trong vai trò là một cô bạn hẹp hòi, xấu tính. Thật ngốc quá, phải không anh?
Câu chuyện tình đơn phương của anh về cô bạn của em cũng đến hồi kết thúc. Và em mừng là thời gian đau khổ của anh cuối cùng cũng đã chấm dứt. Nhưng có ngờ đâu, đó lại là sự bắt đầu của một chuỗi những ngày dài đầy ắp những nỗi buồn không thể nói dành cho em. Tình yêu mới của anh xuất hiện. Cô ấy là một cô gái dịu dàng, đáng yêu, hơn em về mọi mặt, thật là một mẫu bạn gái lý tưởng, em mừng cho anh. Nhưng tại sao cô ấy lại hỏi em về anh? Tại sao lại một lần nữa đặt em vào hoàn cảnh như thế? Tại sao cuối cùng em vẫn phải là một chiếc cầu nối trong tình yêu của anh? Khi nghe cô ấy dò hỏi về anh trước khi quyết định xem có nhận lời yêu anh không, trong đầu em đã chợt thoáng qua một ý nghĩ rất ích kỷ: Em có thể nói xấu anh cho cô ấy nghe để phá vỡ mối quan hệ giữa hai người, để anh sẽ lại phải nhận lấy thất bại, để bắt anh phải đau khổ giống như em.
Thế nhưng, em đã không làm được! Em đã khuyên cô ấy nên cho anh một cơ hội, điều đó cũng đồng nghĩa với việc em đã tự đánh mất đi cơ hội của chính mình. Cho đến bây giờ em cũng không thể nào hiểu tại sao mình lại có thể làm được như thế? Có lẽ em thực sự quá ngốc chăng? Em rất sợ đến một ngày nào đó, ngày mà anh sẽ dẫn theo cô bạn gái ấy để giới thiệu với bạn bè, trong đó có cả em. Biết phải làm sao đây khi em sợ mình có thể sẽ phải khóc trước mặt anh? Khóc vì mừng cho hạnh phúc của anh hay khóc cho nỗi đau của chính mình. Lúc đó, chắc chắn vai diễn của em sẽ kết thúc. Nhưng em thực sự muốn hoàn thành tốt vai một cô bạn xấu tính của anh cho đến giây phút cuối cùng trong một bộ phim mà vai chính không phải là em.
Trong mắt anh, em mãi mãi chỉ là một con bé xấu tính, hẹp hòi, đụng chuyện một chút là giận, là mắng người, tính tình cộc cằn, ngang ngược, lại vô lý, thích đấm đá. Ừ thì… em chấp nhận. Em sẽ mãi mãi là một cô bạn xấu tính luôn ủng hộ anh, sẽ mỉm cười mỗi khi nhìn thấy anh cười, chắc chắn sẽ để anh nhìn thấy em vui mỗi khi anh cảm thấy vui. Chỉ cần được nhìn thấy anh hạnh phúc, chỉ cần có một người phải đau khổ là em. Chỉ cần… có thế thôi!